Phan_46
Chương 81: Cung Quý Dương bất đắc dĩ
Trên trực thăng , huyệt Thái Dương của Niếp Ngân bị họng súng hung hăng đè vào , tất cả mọi người đều giật mình trong ánh mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng chỉ có ánh mắt của Niếp Ngân là lộ ra thần thái khác thường , có chút hưng phấn, khóe miệng cũng chậm rãi giương lên.
"Quý Dương ca! Anh muốn làm gì?" Nhìn Cung Quý Dương làm hành động này , Lãnh Tang Thanh nhíu mày.
"A, là anh đang tiếp đón lão bằng hữu ." Cung Quý Dương nói một câu này , nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, sau đó một kéo Lãnh Tang Thanh đang ở trong lòng Niếp Ngân về đằng sau mình.
"Lão bằng hữu? Hai người biết nhau sao?" Lãnh Tang Thanh kinh ngạc nhìn hai người.
"Không chỉ anh là biết, anh trai và chị dâu em đều biết hắn." Khi nói chuyện, hai mắt Cung Quý Dương vẫn nhìn chằm chằm Niếp Ngân như cũ không chuyển hướng.
Anh trai!? Chị dâu!?
Trong đầu Lãnh Tang Thanh lộn xộn , nhưng cô có thể phán đoán được mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Quý Dương ca luôn luôn thích cười nói, mà giờ phút này khuôn mặt hắn lại lãnh khốc, bên trong hai mắt lộ vẻ thù địch , bọn họ tuyệt đối không phải bằng hữu.
"Hừ hừ, thế giới này thật sự là nhỏ a." Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, biểu lộ trên mặt càng thêm hưng phấn .
"Đúng vậy, bất quá ngươi sẽ rất nhanh sang thế giới bên kia , ngươi đúng là tên giảo hoạt ." Cung Quý Dương gầm nhẹ , quanh thân phát ra khí thế chút không thua kém Niếp Ngân.
"Chỉ bằng ngươi?" Niếp Ngân khinh thường, lắc lắc đầu, hoàn toàn để khẩu súng của hắn vào mắt mình.
Lãnh Tang Thanh ở bên cạnh có chút khẩn cấp , hai tay bắt lấy cánh tay Cung Quý Dương đang cầm súng:"Anh bỏ súng xuống đi!"
Nhưng khí lực của cô so với Cung Quý Dương thì không là gì, căn bản không làm gì được hắn, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không yếu thế, lập tức bổ nhào lên người Cung Quý Dương , hai tay ở của cô trên tóc và trên mặt dùng sức nhựt véo, răng nanh cắn trên đầu vai hắn , liều mạng ép hắn.
"Ai nha! Ai nha! Đừng nháo! Đừng náo loạn! Đau quá......" Cung Quý Dương chạy nhanh thu hồi súng, toàn thân vặn vẹo ,muốn đẩy Lãnh Tang Thanh ra, hắn cũng không muốn trên vai mình lưu lại dấu răng, "người nào đó" mà nhìn thấy sẽ giận hắn chết mất.
Niếp Tích ở bên cạnh nhìn thấy cơ hội, cúi người muốn đoạt khẩu súng, nhưng vừa mới đi tới một nửa, chỉ thấy toàn thân Cung Quý Dương run lên, đem Lãnh Tang Thanh giữ sang một bên, sau đó lập tức giơ súng lên chĩa vào Niếp Tích.
Bị súng chĩa vào, Niếp Tích đành chậm rãi ngồi trở về.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến người khác!" Niếp Ngân lo lắng hô một tiếng, hai mắt hung hiểm nhìn chằm chằm Cung Quý Dương .
Cung Quý Dương tất nhiên hiểu được ý của hắn, khẩu súng chuyển sang trước mặt Niếp Ngân :"Ta nhớ rõ ngươi đã nói ngươi không có người nhà mà , sao thế, vậy người kia là người giống ngươi thôi sao?"
"Nếu ai dám đụng đến người nhà ta, ta sẽ giết sạch cả nhà người đó ! Ngay cả người đó là bằng hữu ta cũng sẽ không buông tha!" Niếp Ngân lạnh lùng nói , thanh âm khàn khàn cảm giác như con dã thú thở dốc .
"Ha ha ha......" Cung Quý Dương cuồng vọng cười, rống lớn nói :"Ngươi cũng biết người nhà mình trong trọng? Nhưng ngươi lại đi giết người nhà của người khác, có phải ngươi cũng nghĩ tới lúc cả nhà ngươi bị giết không!"
Nói xong, hắn dùng súng phẫn nộ chĩa vào Niếp Ngân, ngón tay để ở trên cò súng hết sức căng thẳng.
Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, lập tức vọt tới trong lòng Niếp Ngân , chặn trước họng súng của Cung Quý Dương :"Quý dương ca, em không cho anh giết anh ta!"
Cung Quý Dương vẫn không buông súng, ánh mắt gian gắt gao khóa chặt, nhìn nhìn Lãnh Tang Thanh, rồi lại nhìn nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt lộ vẻ rối rắm, tay nắm súng phát ra tiếng "Khanh khách" vang lên, cứ như vậy, giằng co thật lâu.
"Ai!" Hắn chịu thua thở dài một hơi, lập tức ngồi xuống ghế , đấm cửa sổ, ném khẩu súng xuống, buồn bực nhìn Lãnh Tang Thanh:"Tiểu công chúa của tôi! Tôi đúng là không còn biện pháp nào với em nữa rồi."
Lãnh Tang Thanh cũng thở phào một hơi, vẻ mặt lo lắng cũng bớt đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, xoa bả vai lấy lòng hắn nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia bất an, cô mơ hồ cảm giác được người đàn ông mà mình yêu và anh trai mình tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rất lớn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có cái đại hận này, vừa thấy mặt nhau là muốn giết người!" Lãnh Tang Thanh oán giận nói.
"Đại hận? Hừ hừ, nói như vậy cũng không đủ." Cung Quý Dương cười lạnh một tiếng, một đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Niếp Ngân:"Mội chuyện đã qua đi, ngươi tiếp cận Thanh Nhi rốt cuộc còn muốn cái gì?"
Niếp Ngân không lập tức trả lời hắn, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đầy ngưng trọng, tuy rằng hắn không thích người đang ông nay, nhưng tuyệt đối không hận gì hắn, muốn nói hận thì người hắn hận chỉ có người bằng hữu của hắn, cái người Lãnh Thiên Dục đã cướp đi Thượng Quan Tuyền, hắn thật hy vọng nhìn thấy lúc Lãnh Thiên Dục biết em gái mà hắn âu yếm lại đi thích mình, hắn muốn nhìn xem Lãnh Thiên Dục sẽ nổi giận như thế nào, nhưng lúc nào hắn thật sợ, hắn sợ Cung Quý Dương sẽ nói cho Lãnh Tang Thanh biết mối quan hệ hắn vào cha mẹ cô, giờ phút này hắn thật sự thực hy vọng chuyện này không bị bại lộ.
"Mọi việc không như ngươi nghĩ đâu, nhưng ta lười giải thích với ngươi." Niếp Ngân nhẹ nói ra một câu.
"A?" Cung Quý Dương nghi ngờ cười cười, hắn cũng biết có một số việc ở trong này căn bản không có biện pháp giải quyết, quay đầu lại phân phó một tiếng:"Tìm vị trí cho bọn họ xuống."
Trực thăng chậm rãi hạ xuống một mặt cỏ, khoang cửa mở ra, vài người từ từ đi xuống.
Lãnh Tang Thanh đi đến trước mặt Cung Quý Dương , hai tay chắp lại làm một bộ dạng khẩn cầu , hai mắt thành khẩn trong suốt:"Quý Dương ca, van cầu anh, trăm ngàn lần đừng đem chuyện hôm nay nói cho anh em biết, kính nhờ !"
Nói xong, cô vừa định đi xuống trực thăng, nhưng bàn tay to của Cung Quý Dương vung lên, lập tức đem cô túm trở về:"Em không được xuống! Theo tôi về nhà!"
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, ngay sau đó liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi Cung Quý Dương, đứng tại chỗ la lên:"Em không trở về với anh đâu! Em muốn đi với anh ta! Em không quay về!"
Nhưng sức lực của cô căn bản không là gì đối với Cung Quý Dương, Cung Quý Dương lớn tiếng khuyên :"Em không thể đi với hắn được, ở cùng với hắn em sẽ rất nguy hiểm !"
"A! Em không sợ nguy hiểm! Buông! Buông......" Lãnh Tang Thanh hét lên còn lợi hại hơn trước, toàn thân xoay loạn liều mạng giãy , anh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn chằm chằm về phái dưới Niếp Ngân.
Niếp Ngân đứng ở phía dưới toàn thân run run , hắn biết Lãnh Tang Thanh về nhà sẽ an toàn , nhưng chính hắn thật sự không muốn rời xa cô, do dự một lát, "Sưu" một cái hắn xông lên trực thăng, đẩy ra Cung Quý Dương ra ôm lấy Lãnh Tang Thanh nhảy xuống trực thăng, đầu cũng không quay lại lập tức đi về phía trước, Lãnh Tang Thanh gắt gao ôm lấy cổ hắn, chết cũng không nguyện buông .
Cung Quý Dương đối với sự quật cường của tiểu công chúa này, cũng thật sự không còn cách nào, nhìn bọn họ rời đi , lớn tiếng hô:"Ngươi tốt nhất phải đối đãi với cô ấy như Thượng Đế , nếu không ta sẽ chờ về cướp người."
Chương 82: Ôn nhu
Lúc đến cảng Mã Nhĩ thì đã là buổi sáng .
Cha của bọn họ là Niếp Nhân Quân, tự mình ngồi trực thăng đến đón họ trở về .
Khi lúc hắn nhìn thấy hai đứa con mình trở về, trong hốc mắt đã ươn ướt, cơ hồ có thể dẫn dắt một quân đội chiến đấu với người Niếp môn.
Nhìn hai cái con hắn người đầy thương tích, một đứa trên mặt thì đã hoàn toàn không còn bình thường nhu trước nắm trong tay hết thảy mọi việc, khuôn mặt cực kỳ âm lãnh giống như Bắc Cực ngàn năm băng giá, còn một đứa khác cũng không còn kiệt ngạo bất tuân khí phách mười phần, nước mắt khô cạn có thể thấy hắn có chút suy sút, có chút uể oải như một con dã thú bị thương.
Nhìn hai đứa, lòng Niếp Nhân Quân vô cùng đau đớn .
Trên đường trở về, Niếp Tích tự gọi điện thoại về nhà, cũng không phải trong nhà không ai tiếp mà hắn sợ La Sâm giở trò, hắn còn đang nghĩ rằng mình vẫn còn bị cô lập ở Lạp Tư Duy Gia Tư, bị đuổi giết.
Hắn thực ảo não, có lẽ hắn sớm phải lưu ý điểm này, thì sẽ không biến thành chật vật như vậy, bằng hữu hắn cũng sẽ không vì hắn mà chết, sớm biết rằng hắn đang trong thời kì nguy hiểm, hắn thật không nên để Ngải Tư cuốn vào chuyện này.
Tu Nguyệt biết là Ngải Tư đã chết, trong lòng cũng rất tiếc hận , tuy rằng trong thời gian ngắn cô tiếp xúc với tên mập ú đó nhưng cô biết hắn ở vị trí nào trong lòng Niếp Tích, ngay lúc buổi tối hôm trước Niếp Tích còn kể về tên mập béo đó , nói rất nhiều.
Niếp Nhân Quân ngồi xuống bên cạnh Niếp Tích đau lòng nhìn hắn, trong mắt vạn trượng hiền lành, trầm mặc một hồi, mở miệng nói:"Kỳ thật lúc hắn vì con mà hy sinh tính mạng mình, cũng là một loại may mắn, dù sao người kia còn sống sót mới là thống khổ nhất ."
Niếp Tích ngẩng đầu nâng hai con mắt nhìn cha mình, hắn có thêt hiểu được hàm nghĩa của cha biết cha tươi cười an ủi hắn, năm đó có cả mẹ hắn và có rất nhiều người vì cha hắn mà chết, cha thống khổ hắn cũng đã nhìn thấy .
Hôm nay ánh nắng trầm trọng, trong không khí tràn ngập một loại cảm giác rầu rĩ , sau khi mọi người cuống phi cơ, đều cảm thấy có một tia mê muội.
Lãnh Tang Thanh và Tu Nguyệt, tách hai anh em bọ họ ra cùng nhau đi nghỉ, nhưng ngủ vẫn bất an , còn lại ba cha con người kia cùng nhau đi tới thư phòng, Tần quản gia vì ba người pha cà phê.
Ba người ở trong phòng vẫn trầm mặc, tất cả mọi người biết rõ ngày mai chính là ngày thẩm phán Niếp môn , tức nghĩ là ngày mai tất cả ba cha con bọn họ sẽ đồng thời bị phán xét, xác định Niếp Nhân Thế chết sẽ là do La Sâm hại, và cùng với sự chú ý đặc biệt Isabella thế nhưng cũng là người đứng sau màn kịch này, vài chuyện này đều muốn từng bước từng bước đẩy bọn họ đến đường chết, nhưng bọn họ cũng không phải nhân vật tầm thường, ba cha con họ hợp lại luôn phát ra một cỗ cảm giác thâm sâu khó lường.
"Vừa mới cha nhận được một cuộc điện thoại, là Niếp Hoán gọi tới , hỏi các hai anh em con sao rồi, cũng tỏ vẻ đồng tình với hai đứa, nhưng cũng thất vọng." Niếp Nhân Quân đã mở miệng trước.
Niếp Ngân không có gì ngạc nhiên tự hồ đã đoán được trước, hắn biết rõ Niếp Hoán muốn làm cho La Sâm phải xuống địa ngục, so với tất cả mọi người càng thêm mãnh liệt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con rời đi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Niếp Hoán vì sao muốn giết La Sâm?" Niếp Tích hoàn toàn không biết gì về chuyện ở đây cả.
"Niếp Hoán biết là La Sâm giết chết cha hắn, cho nên lần trước mới cố ý để cho chúng ta chạy, cho chúng ta thời gian vài ngày dịu đi, nhưng Thanh Nhi lại bị người Niếp môn bắt lại, cũng là hắn cứu Thanh Nhi, đem cô trả lại cho anh, hắn nói điều kiện là chỉ cần chúng ta có giết La Sâm, hắn có thể cam đoan vào ngày thẩm phán chúng ta sẽ không sao." Niếp Ngân nói ngắn gọn khái quát kể cho Niếp Tích những chuyện quan trọng.
"Một người đứng đầu Niếp môn, ngay cả quản gia của mình cũng phải đối phó, cũng phải âm thầm cầu xin giúp đỡ sao?" Niếp Tích lạnh lừng nói một cậu, rồi lại nói tiếp:"Nếu hắn có năng lực có thể cam đoan ngay mai chúng ta sẽ không sao, chúng ta có thể gặp lại hắn bàn bạc chút không?"
Niếp Ngân nhíu mi, suy tư một chút, sự ngưng trọng trên khuôn mặt vẫn không giảm bớt:"Không thể được, La Sâm rất giảo hoạt, Thanh Nhi đã được cứu đi, hắn nhất định sẽ nghi ngờ."
Vừa dứt lời, Niếp Nhân Quân nện lên trên mặt bàn, tràn đầy phẫn ý đứng lên, lớn tiếng quát:"Tựa hồ không có biện pháp khác, chẳng lẽ đứng nhìn vậy sao, muốn đối phó với chúng ta không dễ dàng như vậy đâu, ngày mai chúng ta sẽ làm cho Niếp môn long trời lỡ đất!"
Sau đó hắn nhìn hai đứa con mình, nghiêm khắc nói:"Khả năng về sau các con chỉ có thể sống trong sự truy sát, nhưng nhất định phải sống thật tốt, đêm nay cha sẽ an bài tiễn hai đứa đi."
Niếp Ngân và Niếp Tích không chút kinh ngạc, bọn họ căn bản không để ý tới yêu cầu vừa rồi của cha, hai người đều cười lạnh một chút, trên mặt không hề có ý sợ hãi, bình tĩnh nhìn cha.
"Những ngày truy sát? Về sau chúng ta hình như không được nghe cha kể về chuyện xưa nữa rồi, có khả năng cả đời em sẽ không thể nhập miên ! Dù sao cũng phải chết một lần , chúng ta tận tình nháo vào đi!"
Chương 83: Lần đầu
"Ngân, em sẽ giống này nọ, sẽ giao cho anh." Đôi mắt Lãnh Tang Thanh kiên định bất đồng với sự quật cường.
Niếp Ngân ngẩn ra, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, hắn biết rõ ngày mai là ngày thẩm phán, hắn, em trai hắn và cả cha hắn đều phải cửu tử nhất sinh, hắn suy nghĩ thật lâu, hắn nên cùng cô sau buổi tối hôm này rồi sẽ phải càng ngày càng rời xa cô , hay hắn đẩy cô ra và nói những lới nói lạnh nhạt , hoàn toàn đóng vai một người tuyệt tình, làm cho đối phương hết hy vọng với mình không hề tiếc nuối mà rời xa hắn.
Hắn biết đây là phương thức tốt nhất, hắn có thể tưởng tượng ra chuyện sau này thế nào, nhưng hắn vẫn ích kỷ một hồi.
Hắn rất muốn lạnh lùng với cô, thản nhiên mà đối diện với cô gái này, nhưng hắn lại càng muốn thật sự rộng mở nội tâm mình, cùng cô lẳng lặng vượt qua cái đêm cuối cùng này.
"A? Là sao?" Hắn không nghĩ mình cũng có lúc ôn nhu như này.
Lãnh Tang Thanh nhìn thẳng mắt hắn, không nói gì, đôi mắt dần dần hin lên một tầng hơi nước mê ly, dị thường mà lại mông lung gợi lên từng đợt sóng, hơi hơi cười cười, mỗi một cử động đối với hắn đều ngượng ngùng và xấu hổ, như ẩn như hiện khe khẽ , ở đây có hòm Pandora làm cho người ta mê muội, mà hình ảnh trước mắt Niếp Ngân bây giờ là hình ảnh đẹp nhất mà hắn đã thấy.
Sau đó cô cúi đầu, sợi tóc thản nhiên trượt qua cổ Niếp Ngân làm hắn ngửi được hương thơm quen thuộc, loại hương thơm này không thuộc về một loại nước hoa nào, mà là mùi thơm tự nhiện có trên người cô, mùi thơm man mát này Niếp Ngân ngửi thấy cùng giốn như lần trước, nội tâm hắn lại một lần nữa bị vén lên, lan tỏa toàn thân đến mỗi một tế bào muốn ngừng mà không được.
Cô đưa cánh tay ngọc trắng non lên cởi từng chiếc cúc áo, chậm rãi cởi từ trên xuống dưới, một đôi đầy đặn trí mạng lộ ra, núi non tuyệt mỹ theo hô hấp dồn dập của cô mà phập phồng , mỗi một lần cao thấp đều lơ đãng run run, mà mỗi một lần run run kia làm cho lòng Niếp Ngân nóng lên, cái khe núi đó của cô là nơi trí mạng, nơi đó làm cho người ta không thể kềm chế được ma lực, đó là một nơi mà làm cho máu của các nam nhân không thể không nôi trào, bao gồm cả Niếp Ngân.
Niếp Ngân có chút ngây dại, thậm chí trong lúc nhất thời hắn quên hô hấp, động tác của người kia làm thân thể như mãnh thú của hắn càng ngày càng không thể khống chế được, hắn thật sự khát vọng muốn phóng thích, dùng môi cẩn thận hôn qua mắt của cô, che đi cái chỗ làm lòng người say mê, môi hôn vào mắt cô, cằm cô, cổ cô và mỗi một tấc da thịt của cô, ở chỗ xương quai xanh lưu lại ân kí dục vọng của hắn, đem mặt chôn tại hai quả gò bông kia , hút hết những tinh hoa......
Nhưng hắn biết, hắn ích kỷ cũng phải có điểm mấu chốt , hắn hung hăng nhắm mắt lại, suy nghĩ loạn như ma, thâm thở một hơi, ngay cả xoang mũi bên trong cũng run run, sau đó tay hắn rất nhanh cầm cái áo của Lãnh Tang Thanh, đem mỗi chiếc cúc áo cài trở lại.
"Đừng như vậy, em sẽ chịu thiệt ." Hắn nhíu lại ánh mắt thật nhanh, thanh âm có chút run run.
Lãnh Tang Thanh thâm tình nhìn Niếp Ngân, đôi mắt xúc động, làm cho thần kinh toàn thân Niếp Ngân lại một lần nữa bị khuyến đảo, không hề có lực chống đỡ, trên chóp mũi toát mồ hôi.
"Sao chứ, như vậy em lại bắt đầu lại lần nữa, nó vẫn đi theo em đến bây giờ, em vẫn thật bảo vệ , quý trọng , cũng không phải bởi vì anh trai nghiêm khắc quản giáo, mà bởi vì em sợ sẽ hối hận, hiện tại em nghĩ đem nó cho anh, bởi vì em sợ sẽ bỏ lỡ đêm nay, em sẽ hối hận." Lãnh Tang Thanh ôn nhu nói, mà lòng Niếp Ngân tự như châm.
Sau đó, cô đẩy Niếp Ngân lên chiếc giường mềm mại, cô nằm trên người hắn, giống như con rắn quấn quanh thân thể to lớn của hắn, vặn vẹo , nhưng lại hơi cứng ngắc, dù sao loại chuyện này đối với Lãnh Tang Thanh mà nói là rất trúc trắc .
Ngay lúc của cô hôn dọc theo hai má Niếp Ngân, cô ma sát thổn thức hắn, lúc cẩn thận tới gần về phía môi hắn, Niếp Ngân luôn rối rắm mà nhịn không được, hắn khẽ "hừm" một tiếng, giống như dã thú thở dốc, sau đó dùng thắt lưng chống đỡ, quay người đặt cô dưới thân mình, hai tay dùng sức xoa nắn lên ngực cô, vài cái cúc yếu đuối trên áo liền nhất thời bị bắn văng ra.
Ngực bị vặn đến dập nát, một đôi nở nang của cô trong nháy mắt hoàn toàn lộ ra, ở dưới thân Niếp Ngân lắc lắc lắc lắc, ngay sau đó thân hình cao lớn trực tiếp véo vào thân thể nhỏ bé của cô, đem cô hoàn toàn bao phủ dưới sự bao la hùng vĩ của mình !
"A!" Lãnh Tang Thanh kinh hô một tiếng, cô vừa nãy còn có chút bị lạc, lúc cô chưa kịp phản ứng lại, lưỡi của Niếp Ngân thừa dịp tiến vào thần tốc.
Hắn giữ lấy cánh hoa mềm mại của cô, quấn quýt lấy đôi môi của cô như người khát tìm được nguồn nước liều mạng hút lấy mật ngọt của cô, giống như muốn đem cô dung nhập vào máu. Điên cuồng mà kích tình, giống như bị châm hỏa, cả bốn tay chân hắn đều lưu động, kích tình như sóng to của hải đảo mà càn quét, trong nháy mắt bao phủ cô.
"Niếp, Niếp Ngân!" Bị hơi thở quen thuộc trên người hắn quanh quẩn làm cô dần dần trở nên vô lực, tâm, tuy rằng có chút kinh hoảng, nhưng chỗ sâu nhất trong thân thể kia lại vô cùng khát vọng.
Ngón tay thon dài của Niếp Ngân linh hoạt chui vào bên trong chiếc quần lót của cô, da thịt chỗ đó ươn ướt làm hắn càng thêm bốc cháy , hắn không hề cho cô thời gian chuẩn bị, thô bạo xé rách chiếc quần lót, dục vọng vô hạn ngón tà nịnh chui vào.
Một trận tê dại rất nhanh lui tới toàn thân cô, chỗ đó của thân thể cô buộc chặt, mang theo một chút đau đớn.
"Ngân...... Có chút...... Có chút đau......" Lãnh Tang Thanh cắn môi, hai mắt mở ra nhìn hắn.
Niếp Ngân cưỡng chế mình thoáng tạm dừng một chút, đáy lòng nhất thời có cảm giác thương tiếc, ngẩng đầu nhìn cô nhíu lại đôi mày, chăm chú nhìn cô lại có chút men say, ôn nhu như thế này làm cho cô hơi hơi mất hồn, hô hấp cũng trở nên hít thở không thông.
"Thử chứa anh xem, anh sẽ không thương tổn em." Hắn cúi đầu nói một câu, dười ban đêm này lại càng hiển nhu hòa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian